Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Gió.

Tặng Rừng Trúc
Cha, núi lớn bao dung
Mẹ, biển đầy căng bầu sữa ngọt
Cũng không thể nào giữ được
Em
Một thời dại dột…
Phải làm con gió
Đi hoang

Vực sâu, đèo cao
Nhục/vinh, nghèo/giầu
Em bay qua, bay qua…
Một ngày
Tóc bỗng đổi màu
Chân chậm lại
Lạ sao
Vẫn muốn làm con gió

Mùa qua đi, nắng mưa mấy độ
Nụ hôn mềm, níu giữ những vòng tay
Ngọng nghịu bi bô, ánh mắt thơ ngây
Có ôm được, con gió em, lang bạt?

Dường như đâu đây mưa lại đang nặng hạt
Sấm chớp rền vang đón bão trở về
Em  loay hoay, ngột ngạt, tái tê…








Hay quá chị ơi !



Đúng là chị rồi. Biết nói sao giờ? Em yêu quí chị nhiều.



Em theo chân chị sang đây.
Em. Một thởi dại khờ
Phải làm con gió đi hoang.
Hay quá chị ơi! em thấy một chút mình trong đó...




1 nhận xét:

Unknown nói...

Em
một đời dại dột...
phải làm cơn gió
đi hoang
...........
một ngày
tóc bỗng đổi màu
chân chậm lại
lạ sao
vẫn muốn làm con gió
vất hết muộn phiền ,vất cả âu lo
em bay...
đến tận cùng nỗi khát khao
bỏng cháy
em bay..
đến tận chân trời
không đạn bom, không oán ghét, không phỉnh phờ, không gian dối...
em ơi...!
không