Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Đau!


Thời gian dửng dưng trôi
Mặc cho
Niềm vui ra đi
Nỗi đau ở lại
!!!




TRƯỜNG PHÁI TRỪU TƯỢNG TRONG SÁNG TÁC ẢNH THẬT HAY ! TẬN CÙNG CỦA ĐAU KHỔ ĐỂ CHO TA NHÂN BIẾT ĐƯỢC HẾT GIÁ TRỊ CỦA HẠNH PHÚC BANH NHỈ ! 



Như vạt nắng vô tình
Cuốn ngày qua vội vã
Hạnh phúc bay vèo ra biển cả
Cô đơn giấu lại trong tay

  • Thuy
  • Aug 2, 2012 8:35 AM
Rồi có một ngày
Những ngón tay lại mở
Cô đơn cuộn mình nhường chỗ
Mưa reo vui
Và gió cũng hát ca 

Vạt nắng đứng thinh lặng
Mặc kẽm gai quấn nát nỗi cô đơn
Siết chặt
Rướm máu
Cô đơn sẽ chẳng bao giờ ly biệt đời em.

Em cô đơn trong nỗi khát vọng muộn màng
Cô đơn trong vầng hào quang bỏng cháy
Thôi cứ gởi vào sông từng chiều qua xa ngái
Bong bóng phập phồng mưa...sẽ thôi rơi
Trời xanh nắng xanh thôi thúc gọi mời....
Em ơi...!

  • Thuy
  • Aug 3, 2012 8:33 AM
Cám ơn Ngọ nhưng không cám ơn Khương. Phải tìm cho mình một lối thoát chứ. Không thể: Cô đơn/ Sẽ chẳng bao giờ/ Ly biệt/ Đời em...



Nổi đau ra đi
Niềm vui trở lại.



Nỗi đau cho ta nhiều bài học. Niềm vui cho ta nhiều hăng say. Thế thì nó đã đến thì hãy để nó ở đâu đó trong sâu lắng. Chúc Chị một ngày an vui.

Không có nhận xét nào: