Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

Nốt giáng

Tặng Hoàng Mai

Giữa đời ta bỗng quen nhau
Và em cũng có nỗi sầu, như tôi
Cười vui là để quên thôi
Nói vui là để quên lời đắng cay
Chuyện xưa cứ mãi còn đây
Ta! Chết ngộp trong vũng lầy đớn đau
Áo, nâu. Môi, chẳng tô màu
Tay, không muốn. Vẫn dạo sâu, cung buồn
Đêm về hỏi giọt lệ tuôn
Còn bao lâu nữa? Nỗi buồn khuất bay
Hôm nay thân vạc, xác gầy
Đáng không? Nếu mãi ngậm cay suốt đời

Đừng, đừng tuyệt vọng em ơi
Sau mùa đông giá sẽ ngời sắc xuân
Cớ chi ta phải ngại ngần...?

2 nhận xét:

Khương Nguyễn nói...

Hoàng Mai là ai vậy chị? Là Ms. Mai mà em biết hả?

Bài thơ hay đấy chị ơi, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc... Lúc này có chuyện gì mà hay làm thơ thế chị?

Unknown nói...

Không phải Mai mà em biết. Một cuộc đời sứt mẻ khác...! Hay làm thơ là để cho người và không còn thời gian để ngẫm về mình. Thế thôi. Còn em nữa, đã post lên rồi sao không cho comment? Cuộc sống có đôi lúc rỗng toác thế đấy, để mình chợt ngẩn ngơ chẳng biết về đâu...