Chiều thôi rơi rụng những lá vàng
Để trời se lạnh tiễn đông tan
Ô kìa, mai đã vàng góc phố
Em thấy gì không, xuân bước sang
Xuân đến lòng em có rộn vui?
Sao trong ta vẫn chút ngậm ngùi
Nhớ thương một quãng đời xưa cũ
Có đủ ngọt, cay với khóc, cười
Xuân đến rồi xuân cũng sẽ qua
Xuân đâu có tuổi để sợ già
Xuân đâu có tóc như ta: trắng
Để tiếc màu đen xưa, thiết tha...
Tiếc thương! chỉ là thương tiếc thôi
Chuyện qua thì cũng đã qua rồi
Cớ chi ôm mãi ngày xưa ấy?
Hãy để xuân về trên mắt môi.
3 nhận xét:
Đang bận rộn với nhà cửa mà cũng lãng mạn dữ ha chị! Bài thơ nghe cay đắng quá đi!
Hehe! Cay đắng thường nhớ lâu hơn ngọt bùi.
Thực ra bài thơ này chị làm lâu rồi. Tại thấy nhà mình vắng vẻ quá mà Tết thì đang đến nên gõ vào cho nó ồn ào một tí.
Đăng nhận xét